Mình muốn viết bài chia sẻ kinh nghiệm học tiếng anh này khá lâu rồi. Từ ngày qua Úc sống và đi học mới phát hiện ra trước giờ tiếng Anh của mình phát âm sai khá nhiều. Mình được điểm nhất đó là rất tự tin trong giao tiếp (Mặc dù giờ biết mình vẫn luôn nói sai những âm đó, không sao tự tin là được) 😅 Nội dung bài viết: Lỗi phát âm đa số người Việt thường mắc p Chia sẻ kinh nghiệm học tiếng Anh hải trong tiếng anh Cách khắc phục các lỗi Kinh nghiệm học từ vựng tiếng anh hiệu quả Trước tiên, mình muốn chia sẻ về các lỗi sai mà mình thường mắc phải khi mình còn ở Việt Nam (và hiện tại nếu không chú ý). Hy vọng khi bạn đọc tới có thể tự phát hiện ra liệu mình có phát âm sai như mình hay không? Sau đó, mình sẽ chia sẻ cách mình cải thiện những âm tiết đó như thế nào? Bạn cũng có thể quan tâm tới bài viết mình chia sẻ về cách học tiếng anh ở phần 2 này: Chia sẻ kinh nghiệm tự học tiếng anh giao tiếp #1. Lỗi mà mình và đa số người Việt chúng mình thường...
Đây chỉ là một câu truyện vui mà Tôi muốn kể cho mọi người nghe. Tôi dám khẳng định chắc chắn rằng: Mình là người 'Ngơ Mơ' nhất nhì quả đất. (Ngơ trong chữ Lơ Ngơ và Mơ trong chữ Lơ Mơ)
Một ngày đầu tuần đẹp trời, Tôi thử đi tới trường học bằng tàu lửa, Tôi muốn tính toán xem thời gian từ ga xuất phát tới ga đến chừng bao lâu, và thời gian đi bộ từ ga tới nơi học là bao nhiêu phút. Từ chính xác cho trường hợp này là: 'đi từ nhà tới trường bằng tàu lửa mất bao lâu?' Tôi cũng muốn tới hỏi xem việc học theo khóa học 'Diploma' của Tôi nếu muốn nộp hồ sơ vào thì sẽ như thế nào? Có nộp trực tiếp ở trường không hay phải nộp qua QTAC - Một trung tâm tuyển sinh Đại Học ở Brisbane? Cũng nhân tiên hẹn người bạn Neillie của Tôi đi ăn hoặc uống cafe vào thời gian nghỉ trưa. Vì 'một công tiện một đống việc' nên Tôi đã lựa trang phục 'đẹp lồng lộn' so với đa số người dân ở Brisbane (vì ở đây họ mặc rất đơn giản, miễn sao thoải mái là được, không quá cầu kỳ).
Tôi diện một chiếc đầm dài hoa ly cách điệu, thêm một chiếc áo khoác Burberry sang choảng khoác bên ngoài. (Hàng fake mà hồi còn ở Việt Nam Tôi bán tại cửa hàng, tới khi đi thì đồ đẹp Tôi giữ lại cho mình hết haha). Thêm một đôi giày bệt GIO của Ý (mới mua nhân dịp sale nửa năm của David JONES, mới miêu tả qua thôi mà đã thấy một hình ảnh 'lồng lộn' (đẹp hay không thì Tôi không biết nha, chỉ là Tôi thấy mình rất đẹp, còn người ngoài Tui hơm biết họ thấy sao, vì Tui cũng đâu có quan tâm). 😎
Thấy mình thật thươt tha và dịu dàng nữ tính, đi tàu tới ga trung tâm thành phố và cần phải đi thêm một tàu khác để tới trường. Thực tình, lần thứ 2 Tôi tự đi tàu lửa nên cũng phải nghiên cứu rất kỹ thông tin hành trình, tới ga trung tâm chỉ có 4 phút để tới đường ray tiếp theo để lên tàu kế tiếp (Mà vì lo là không biết có biết đường để đi tới đường ray tiếp theo không, nên Tui đã ngâm cứu rất kỹ). Nếu không kịp chuyến tàu đó thì sẽ phải đợi thêm lâu hơn chừng 20 phút. Do được chuẩn bị kỹ nên chặng đầu của Tôi khá thành công, tới nơi là Tôi bước nhanh lắm, y chang mấy con người bận rộn phải lao đi làm đúng giờ vậy đó. Mà thực tình Tôi đang là tỉ phú của thời gian, đang trong thời gian nghỉ ngơi và không có việc làm mà 😉Tránh dùng từ 'Thất Nghiệp' nha😄
Chặng thứ 2 nối chuyến từ ga trung tâm đi, Tôi đến kịp nên cũng khá thoải mái, đứng chờ đợi thêm 2-3 phút, do tàu cũng tới chậm mấy phút so với lịch trình. Mọi chuyện diễn ra êm đềm và tôi vẫn rất xinh đẹp 😅
Tàu tới bến, Tôi thấy lạ lắm, có một bác mặc đồng phục mang chiếc ván gập để nối giữa sàn nhà ga và tàu lửa. Tôi đứng trước cứ lơ ngơ tự hỏi: Ủa, sao kỳ vậy nhỉ? Sao ở đây hôm nay lại lịch sự tới mức có người mang ván ra lót để mọi người bước lên nhỉ? Lần trước Tôi đi có vậy đầu kìa?
Vâng, Đó là mấy câu mà Tôi cứ soạn trong đầu, mất chừng 1phút cho bác làm xong công việc của bác, Tôi rất hồn nhiên phi lên và định bước lên tàu (Nhắc tới đây là Tôi nghĩ lại bản mặt của mình hôm đó vẫn còn buồn cười). Và rồi, bàn tay của bác đã đưa ra và ngăn Tôi lại, kèm theo câu nói: "Excuse me, please wait a moment" - Xin lỗi bạn, vui lòng chờ giây lát và tay bác đồng thời chỉ về phía sau Tôi, khi đó Tôi mới ngoái lại nhìn có điều gì đó phía sau Tôi.
Có 2-3 người ngồi trên xe lăn và chờ lên tàu ở phía sau Tôi, khi đó bao nhiêu con người đang chờ đổ mắt về phía Tôi. Chắc mọi người có thể tưởng tượng cảnh này vì trong phim hình như chúng ta cũng đã xem khá nhiều =))))).
Vừa buồn cười vừa xấu hổ, Tôi nhanh miệng đáp lại "I am so sorry" - Tôi xin lỗi, và với điệu bộ khuôn mặt rất hối lỗi và miệng cười trừ ngượng ngựu. Tui nhanh chân bước về phía cửa lên tàu tiếp theo. Vừa để tránh khỏi cảm giác xẩu hổ, vừa là để biến khỏi nhiều con mắt đang ngắm nhìn cô gái đẹp Lồng Lộng bởi chiếc áo khoác vi diệu.
Lên tới tàu, ngồi vào ghế mà vẫn còn ngượng, phải mất chừng 1 phút sau đó Tôi mói dám nhìn quanh và nhìn ra ngoài, cũng may mà Tôi có đeo kính chống nắng 😎
Sau một phút trấn tĩnh, Tôi cười ngượng với chính mình, hít thở và nghĩ: Dẫu sao cũng là lần đầu, là kinh nghiệm đáng nhớ, chắc chắn lần sau mình sẽ biết rằng khi họ trải miếng thảm ra như vậy là có người cần giúp đỡ, lần sau cố chịu khó quan sát xung quanh trước.
Tôi phải nói rằng mình rất giỏi lấy lại tinh thần và lấy lại nét mặt, Tôi luôn có câu thần chú cho riêng mình: 'Những người xung quanh mình chắc chắn mình chỉ gặp một lần hoặc hai lần nên không việc gì phải xấu hổ, hoặc giả dụ có duyên thành bạn thì cứ biến những chuyện này thành chuyện cười cho những câu chuyện lần sau'.
Cả ngày hôm đó, Tôi đã rất vui và đã làm được tất cả những việc mình đặt ra trong ngày. Gặp Nellie Tôi cũng rất vui, lần này là lần thứ hai tôi gặp Bà, Bà là người vui vẻ và nói chuyện rất gần gũi, luôn cho Tôi những lời động viên và lời chia sẻ rất thật lòng. Tôi chờ bà chừng 1 giờ đồng hồ để đợi bà kết thúc cuộc phỏng vấn với hai vợ chồng người Châu Phi mới nhập cư theo diện 'người tị nạn'.
Tôi sẽ viết thêm về những người Tị Nạn ở Úc sau khi tôi có thêm kinh nghiệm thêm, Tôi chỉ biết rằng khi Tôi gặp những người bạn này, Tôi đã cảm thấy mình rất may mắn.
Bạn có thể đọc bản tiếng Anh ở link này nhé: https://thusmiles.com/blogs/life-in-australia-i-am-a-learner/
Ở bài viết bằng tiếng Anh nay thì cách mình viết khác hơn xíu để phù hợp với văn hóa phương tây.
Một ngày đầu tuần đẹp trời, Tôi thử đi tới trường học bằng tàu lửa, Tôi muốn tính toán xem thời gian từ ga xuất phát tới ga đến chừng bao lâu, và thời gian đi bộ từ ga tới nơi học là bao nhiêu phút. Từ chính xác cho trường hợp này là: 'đi từ nhà tới trường bằng tàu lửa mất bao lâu?' Tôi cũng muốn tới hỏi xem việc học theo khóa học 'Diploma' của Tôi nếu muốn nộp hồ sơ vào thì sẽ như thế nào? Có nộp trực tiếp ở trường không hay phải nộp qua QTAC - Một trung tâm tuyển sinh Đại Học ở Brisbane? Cũng nhân tiên hẹn người bạn Neillie của Tôi đi ăn hoặc uống cafe vào thời gian nghỉ trưa. Vì 'một công tiện một đống việc' nên Tôi đã lựa trang phục 'đẹp lồng lộn' so với đa số người dân ở Brisbane (vì ở đây họ mặc rất đơn giản, miễn sao thoải mái là được, không quá cầu kỳ).
Tôi diện một chiếc đầm dài hoa ly cách điệu, thêm một chiếc áo khoác Burberry sang choảng khoác bên ngoài. (Hàng fake mà hồi còn ở Việt Nam Tôi bán tại cửa hàng, tới khi đi thì đồ đẹp Tôi giữ lại cho mình hết haha). Thêm một đôi giày bệt GIO của Ý (mới mua nhân dịp sale nửa năm của David JONES, mới miêu tả qua thôi mà đã thấy một hình ảnh 'lồng lộn' (đẹp hay không thì Tôi không biết nha, chỉ là Tôi thấy mình rất đẹp, còn người ngoài Tui hơm biết họ thấy sao, vì Tui cũng đâu có quan tâm). 😎
Thấy mình thật thươt tha và dịu dàng nữ tính, đi tàu tới ga trung tâm thành phố và cần phải đi thêm một tàu khác để tới trường. Thực tình, lần thứ 2 Tôi tự đi tàu lửa nên cũng phải nghiên cứu rất kỹ thông tin hành trình, tới ga trung tâm chỉ có 4 phút để tới đường ray tiếp theo để lên tàu kế tiếp (Mà vì lo là không biết có biết đường để đi tới đường ray tiếp theo không, nên Tui đã ngâm cứu rất kỹ). Nếu không kịp chuyến tàu đó thì sẽ phải đợi thêm lâu hơn chừng 20 phút. Do được chuẩn bị kỹ nên chặng đầu của Tôi khá thành công, tới nơi là Tôi bước nhanh lắm, y chang mấy con người bận rộn phải lao đi làm đúng giờ vậy đó. Mà thực tình Tôi đang là tỉ phú của thời gian, đang trong thời gian nghỉ ngơi và không có việc làm mà 😉Tránh dùng từ 'Thất Nghiệp' nha😄
Mượn tạm ảnh áo khoác sang Choảnh cửa, sản phẩm được bán tại my shop :D |
Chặng thứ 2 nối chuyến từ ga trung tâm đi, Tôi đến kịp nên cũng khá thoải mái, đứng chờ đợi thêm 2-3 phút, do tàu cũng tới chậm mấy phút so với lịch trình. Mọi chuyện diễn ra êm đềm và tôi vẫn rất xinh đẹp 😅
Tàu tới bến, Tôi thấy lạ lắm, có một bác mặc đồng phục mang chiếc ván gập để nối giữa sàn nhà ga và tàu lửa. Tôi đứng trước cứ lơ ngơ tự hỏi: Ủa, sao kỳ vậy nhỉ? Sao ở đây hôm nay lại lịch sự tới mức có người mang ván ra lót để mọi người bước lên nhỉ? Lần trước Tôi đi có vậy đầu kìa?
Vâng, Đó là mấy câu mà Tôi cứ soạn trong đầu, mất chừng 1phút cho bác làm xong công việc của bác, Tôi rất hồn nhiên phi lên và định bước lên tàu (Nhắc tới đây là Tôi nghĩ lại bản mặt của mình hôm đó vẫn còn buồn cười). Và rồi, bàn tay của bác đã đưa ra và ngăn Tôi lại, kèm theo câu nói: "Excuse me, please wait a moment" - Xin lỗi bạn, vui lòng chờ giây lát và tay bác đồng thời chỉ về phía sau Tôi, khi đó Tôi mới ngoái lại nhìn có điều gì đó phía sau Tôi.
Có 2-3 người ngồi trên xe lăn và chờ lên tàu ở phía sau Tôi, khi đó bao nhiêu con người đang chờ đổ mắt về phía Tôi. Chắc mọi người có thể tưởng tượng cảnh này vì trong phim hình như chúng ta cũng đã xem khá nhiều =))))).
Vừa buồn cười vừa xấu hổ, Tôi nhanh miệng đáp lại "I am so sorry" - Tôi xin lỗi, và với điệu bộ khuôn mặt rất hối lỗi và miệng cười trừ ngượng ngựu. Tui nhanh chân bước về phía cửa lên tàu tiếp theo. Vừa để tránh khỏi cảm giác xẩu hổ, vừa là để biến khỏi nhiều con mắt đang ngắm nhìn cô gái đẹp Lồng Lộng bởi chiếc áo khoác vi diệu.
Lên tới tàu, ngồi vào ghế mà vẫn còn ngượng, phải mất chừng 1 phút sau đó Tôi mói dám nhìn quanh và nhìn ra ngoài, cũng may mà Tôi có đeo kính chống nắng 😎
Sau một phút trấn tĩnh, Tôi cười ngượng với chính mình, hít thở và nghĩ: Dẫu sao cũng là lần đầu, là kinh nghiệm đáng nhớ, chắc chắn lần sau mình sẽ biết rằng khi họ trải miếng thảm ra như vậy là có người cần giúp đỡ, lần sau cố chịu khó quan sát xung quanh trước.
Tôi phải nói rằng mình rất giỏi lấy lại tinh thần và lấy lại nét mặt, Tôi luôn có câu thần chú cho riêng mình: 'Những người xung quanh mình chắc chắn mình chỉ gặp một lần hoặc hai lần nên không việc gì phải xấu hổ, hoặc giả dụ có duyên thành bạn thì cứ biến những chuyện này thành chuyện cười cho những câu chuyện lần sau'.
Cả ngày hôm đó, Tôi đã rất vui và đã làm được tất cả những việc mình đặt ra trong ngày. Gặp Nellie Tôi cũng rất vui, lần này là lần thứ hai tôi gặp Bà, Bà là người vui vẻ và nói chuyện rất gần gũi, luôn cho Tôi những lời động viên và lời chia sẻ rất thật lòng. Tôi chờ bà chừng 1 giờ đồng hồ để đợi bà kết thúc cuộc phỏng vấn với hai vợ chồng người Châu Phi mới nhập cư theo diện 'người tị nạn'.
Tôi sẽ viết thêm về những người Tị Nạn ở Úc sau khi tôi có thêm kinh nghiệm thêm, Tôi chỉ biết rằng khi Tôi gặp những người bạn này, Tôi đã cảm thấy mình rất may mắn.
Nếu Ai đang đọc bài này mà chưa gặp tình huống hoặc chưa biết tại sao nhân viên nhà ga lại có sự trợ giúp vậy, thì các bạn đã có kinh nghiệm rồi đấy, nhớ nhìn về phía sau và xung quanh nhé... 😄
Các bạn có thể đọc thêm các bài viết khác của mình bằng Tiếng Anh tại:
Many more.... at the link: https://thusmiles.com/
Nhận xét
Đăng nhận xét